chiều kim đồng hồ: khi nói về xoay chuyển của Pháp Luân hoặc động tác tay, tính chiều kim đồng hồ là theo người đứng trước mặt người luyện công mà nhìn vào người luyện công. Cũng có thể tạm hiểu Pháp Luân tựa cái đồng hồ ở khu vực đan điền với mặt đồng
Mua Sách - Truyện cổ Grimm (Ấn bản đầy đủ nhất kèm 184 minh hoạ của Philipp Grot Johann và Robert Leinweber) giá tốt. Mua hàng qua mạng uy tín, tiện lợi. Shopee đảm bảo nhận hàng, hoặc được hoàn lại tiền Giao Hàng Miễn Phí. XEM NGAY!
TRUYỆN ĐẠO ĐỨC . TRUYỆN CƯỜI Dấu ấn tình yêu; GIAO PHAN LONG XUYEN; Tin vui; Vượt tường lửa. Gần đây các trang công giáo không thể truy cập được.Các bạn có thể vượt tường lửa đơn giản bằng cách sau Bạn vào trang:
Trong các phát biểu tại Liên hợp quốc (LHQ) và ở các diễn đàn quốc tế, Ấn Độ công khai tuyên bố tôn trọng chủ quyền và toàn vện lãnh thổ, tôn trọng luật pháp quốc tế, tôn trọng Hiến chương LHQ - là đã gián tiếp phản đối cuộc chiến của Nga.
Phabơ là nhà báo Đức đầu tiên sang Việt Nam và cũng là công dân đầu tiên của nước Cộng hòa Dân chủ Đức được gặp Bác Hồ. Chỉ ít ngày sau chiến thắng Điện Biên Phủ, ông dẫn đầu một đoàn nhà báo và văn nghệ sĩ sang công tác ở Việt Nam.Hồi đó, ông là Ủy viên Ban Biên tập báo News Deutschland (Nước
Đọc truyện tranh Công Đức Ấn tiếng việt. Mới nhất, ảnh đẹp chất lượng cao, nhanh nhất tại TruyenQQPro.Com Sau hàng ngàn năm, nàng đã từng là nữ ma đầu mang trên lưng ấn kí công đức, khuyên nhủ giúp đỡ mọi người hướng thiện tích lũy công đức thì mới có con
Hân hạnh gửi tới quý vị các bạn audio truyện ma Dòng Nước Đục của tác giả Mạnh Ninh. Mời quý vị cùng thưởng thức qua giọng đọc MC Đình Soạn. Giọng đọc: MC Đình Soạn. Tác giả: Mạnh Ninh.
TfhWn9W. Chương 1 TIỀN DUYÊN “Trong miệng các ngươi, ông của ta là đại ma đầu, cha ta cũng là ma đầu. Từ nhỏ họ đã nói với ta, những người được nuôi dưỡng bên ta chỉ là đồ chơi, ta giết người thì có khác gì việc các ngươi giết chó, giết linh thú đâu?” “Ta có thể giết người.” “Người cũng có thể giết ta.” “Nhưng chỉ cần trở nên mạnh hơn, chỉ có ta giết người, chứ không có chuyện người giết ta.” “Hôm nay rơi vào tay ngươi là do ta kém cỏi, ta cũng không có gì để nói...” Tô Lâm An mặc áo bào xanh rách rưới ngồi dựa vào gốc đại thụ, thở hổn hển từng hơi, dường như chỉ nói mấy lời này đã làm hao tổn toàn bộ sức lực của nàng. Mái tóc nàng rối loạn, trên áng tóc đen kia còn vương một đoạn trâm đã bị gãy, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Sắc mặt nàng trắng bệch như giấy, khóe môi còn đọng máu, chảy dọc xuống cằm như một con rết xấu xí dữ tợn. Tô Lâm An bị thương nặng, không thể chạy nổi nữa. Ánh nắng xuyên qua từng kẽ lá, in lên mặt đất từng vòng tròn rực rỡ nho nhỏ, nàng cúi đầu nhìn những đốm sáng đó, nở một nụ cười điềm tĩnh xinh đẹp. Tới thế giới này, nhìn thấy cảnh tượng này, mới biết quyến luyến, mới không nỡ lòng. Vào giây phút này, nàng nào giống một nữ ma đầu xem mạng người như cỏ rác. Nàng ngẩng đầu nhìn về phương xa, phóng tầm mắt đầy nhung nhớ tới dãy núi kia. Đôi mắt màu xanh lam sạch sẽ trong vắt đến nỗi dường như quang cảnh đẹp đẽ nhất của thế gian này đều được phản chiếu trong đó. Chết rồi sẽ không nhìn thấy nữa. Mi mắt dần dần khép lại, giữa khe hở đó, nàng nhìn thấy một người đạp gió lướt mây từ trên cao hạ xuống. Giây phút đó, Tô Lâm An dường như hồi quang phản chiếu*. Nàng mở to mắt, trên gương mặt tái nhợt lại hơi phục hồi sức sống, như nét mực chu sa lan trên tờ giấy trắng, tô điểm thêm cho dung nhan của nàng. * Hồi quang phản chiếu Chỉ hiện tượng người sắp chết bỗng phục hồi tinh thần minh mẫn trước giây phút cuối đời. “Khương Chỉ Khanh, ngươi để ta chết được nhắm mắt có được không?” Ánh mắt nàng sáng rực nhìn chằm chằm vào hắn, “Ta từng đào mộ tổ nhà ngươi hay sao mà đáng để… một thượng tiên đã phi thăng lên thượng giới như ngươi không tiếc… dùng phân thân cầm lệnh tiên sứ về hạ giới, đuổi bắt ta ngần ấy năm?” Khương Chỉ Khanh này chỉ là phân thân của thượng tiên kia, chỉ có một phần mười sức mạnh của bản thể. Nhưng hắn nắm giữ lệnh tiên sứ, có thể tự do đi lại ở hạ giới, không bị ảnh hưởng bởi linh lực thiên địa của hạ giới, tất nhiên cũng sẽ không dẫn tới lôi kiếp của thiên đạo. Thế nhưng, bỏ nhiều công sức như vậy chỉ để xuống hạ giới truy sát nàng. Tô Lâm An nghĩ mãi cũng không hiểu, rốt cuộc thì nàng và Khương Chỉ Khanh có thù oán với nhau từ lúc nào? Nếu thật sự là thâm thù đại hận, trước khi hắn phi thăng hoàn toàn có thể tới giết nàng. Dù sao thì lúc đó tu vi của hắn cũng mạnh hơn phân thân này rất nhiều. Tại sao lên đó rồi lại xuống, quả thực khó lòng hiểu nổi. Phải biết rằng, nàng cũng chẳng phải đèn cạn dầu. Tuy tu vi nàng không bằng hắn, nhưng một phân thân cũng chẳng làm gì được nàng. Bằng không nàng đã chẳng thể ung dung tự tại sống thêm bảy mươi năm, biết bao nhiêu lần chạy thoát dưới mí mắt hắn. Nếu như không phải do lần tu luyện này bị tẩu hỏa nhập ma, nàng cũng sẽ chẳng rơi vào tình cảnh này. Nhìn Khương Chỉ Khanh đứng trước mặt, cách nàng một trượng không có động tĩnh gì, Tô Lâm An lại bật cười, “Sao không nói gì?” “Hay... chỉ đơn giản là ngươi thích đuổi bắt ta?” Nàng cúi đầu ho khan hai tiếng, “Khương Chỉ Khanh... không lẽ... ngươi thích ta?” Nàng nhìn Khương Chỉ Khanh, hàng mi dài khẽ chớp, cắt đứt gió xuân, dường như có vô vàn tình cảm chất chứa trong đôi mắt tựa làn thu thủy kia, như rượu ngon lâu năm, khiến người ta đắm chìm trong đó. Chỉ tiếc rằng, tiên sứ ở đối diện chẳng hiểu chút phong tình nào. Dù cho nàng nói gì, Khương Chỉ Khanh cũng chẳng đáp lời. Rõ ràng là một mỹ nam tử anh tuấn phi phàm, thế mà lại giống như một tên đầu gỗ. Chẳng phải nói, tu vi càng cao thì phân thân lại càng giống chủ nhân sao. Lẽ nào bản thể của Khương Chỉ Khanh cũng là một tên mặt liệt, không biết nói chuyện? Đã bảy mươi năm trôi qua, chưa từng thấy hắn mở miệng nói một chữ. Xem ra, trời đã định hôm nay nàng chết không nhắm mắt rồi. “Khương Chỉ Khanh, dù gì chúng ta cũng coi như quen biết lâu năm, ngươi không trả lời ta thì thôi, để ta chết thoải mái có được không?” Theo cách nói của đám tu sĩ chính đạo kia thì, Tô Lâm An nàng không thể chết một cách tử tế được. Nàng thực sự có chút sợ, sợ rằng Khương Chỉ Khanh sẽ bắt nàng sống không được mà chết cũng chẳng xong. Khương Chỉ Khanh vẫn không đáp lời, rõ ràng bước chân của hắn rất nhẹ, thế nhưng khi giẫm lên đám lá rụng lại phát ra những tiếng giòn tan. Âm thanh đó, khiến Tô Lâm An căng thẳng. Nàng nhếch khóe môi khô nứt, máu khô dính bên miệng sau khi được lưỡi liếm đi, lại tựa như son đỏ loang ra. Nàng nghiêng đầu mỉm cười, nheo mắt nói “Ngươi không nói gì thì ta coi như là đồng ý rồi nhé.” Tẩu hỏa nhập ma, lửa giận công tâm, sát khí cắn chủ... những oán khí chết trong tay nàng năm đó không tan, giờ bắt đầu cắn nuốt nguyên thần của nàng, hận không thể hút khô máu thịt của nàng. Nàng chợt nghĩ, quả thực thiên đạo có luân hồi. Ác nhân tất có ác báo, cũng có lý. Thế nhưng, ai bảo từ ngày nàng sinh ra, đã là kẻ ác mà người người đều kêu gào muốn diệt trừ chứ. Nàng chậm rãi nhắm mắt lại, khóe môi mỉm cười. Bị hắn đuổi bắt lâu như vậy, nàng đã sớm không chịu nổi nữa rồi. Nàng nghĩ, Khương Chỉ Khanh dù gì cũng là một thượng tiên, chắc sẽ để nàng ra đi thanh thản. Nhưng mà ngay giây sau, Tô Lâm An - vốn đã sắp tắt thở lại phát ra một tiếng kêu thảm thiết. Hai mắt nàng trừng lớn, cả người run rẩy không thôi, quanh người sát khí tuôn trào. Oán khí tâm ma vốn bị giam giữ trong cơ thể nàng dường như mạnh lên vô số lần, dồn dập xông ra, cắn nuốt máu thịt nàng. Đồng thời cũng kích thích nguyên thần của nàng, khiến thần trí nàng tỉnh táo, trơ mắt nhìn bản thân bị vô số cái miệng cắn nuốt... Bỗng, phía trước nàng xuất hiện một miếng ngọc hình vuông. Trên miếng ngọc đó khắc hình một cây bồ đề. Cây bồ đề tản ra ánh sáng xanh lá nhẹ bích quang, chói lọi dần dần bao phủ lấy cả cây đại thụ mà Tô Lâm An đang dựa vào, sau đó che khuất cả bầu trời. Bầu trời vốn đang quang đãng lại tối sầm trong chớp mắt, chỉ duy cây bồ đề này vẫn sừng sững giữa đất trời, tỏa ra bích quang vạn dặm. Mỗi tia sáng lại như một thanh đao đâm vào thân thể nàng. Khiến nàng suy yếu đau đớn và làm những oán khí trên người nàng ngày càng trở nên điên cuồng hơn. Thiên đao vạn quả như thiêu đốt cơ thể, cắt nuốt hồn phách. Nàng đau đến mức chết đi sống lại, nhưng lại chẳng thể chết được. Không biết có phải do ánh sáng màu lục kia hay không mà nàng - vốn đã không thể trụ được nữa lại vẫn có thể miễn cưỡng tiếp tục gắng chịu đựng trong cơn đau đớn tột cùng. Đến khi cả người nàng chẳng còn một miếng thịt nào nguyên vẹn, ngay cả gương mặt xinh đẹp cũng đã máu thịt be bét. Quả nhiên, không thể chết tử tế được mà. “Khương Chỉ Khanh, ngươi là đồ khốn nạn!” Nàng cầu xin được ra đi một cách thanh thản, nhưng hắn lại khiến nàng sống không bằng chết. Vào lúc cả người nàng thủng lỗ chỗ, thảm hại vô cùng, Tô Lâm An phát hiện những tâm ma oán khí đang quấn lấy nàng dường như đã phát tiết đủ, khí đen trên người nàng càng ngày càng nhạt dần. Tịnh hóa? Siêu độ? Ngọc bồ đề này có tác dụng hóa giải tâm ma oán khí? Chẳng lẽ Khương Chỉ Khanh muốn cứu nàng? Quả nhiên, vẫn bị mỹ mạo của nàng mê hoặc. Vào giây phút nàng nảy lên hi vọng, trong miếng ngọc bồ đề lại xuất hiện một dấu ấn hình bàn tay, đánh thẳng vào trán nàng... . Chưởng này mà đã đánh xuống thì không thể không ngỏm? Trước khi chết, Tô Lâm An chỉ kịp gào lên, “Con bà nhà ngươi!” Nguyên thần Tô Lâm An giống như bị hóa thành vô vàn đốm sáng, ào ạt xông vào ngọc bồ đề. Kể từ đó, nữ ma đầu một thời - Tô Lâm An biến mất khỏi thế gian, ác giả có ác báo.
Add bookmark Ảnh bìa Tác giả Thanh Sam Yên Vũ Thể loại Kiếm hiệpHuyền Huyễn Tình trạng Hoàn thành Số chương 709 Nguồn Waka Lượt đọc 217,947 Cập nhật 07/10/2021 NỮ MA ĐẦU THẤT THẾ Khi tỉnh lại, Tô Lâm An phát hiện nguyên thần mình bị giam trong một thanh kiếm gỉ cùng với ấn Công Đức. Nàng gặp được Mục Cẩm Vân - một thiếu niên kỳ lạ, bề ngoài thì thiện lương nhưng bản chất lại xấu xa không từ thủ đoạn. Nhưng chỉ hắn mới nhìn thấy và nghe được mình nói, vì thế mà Tô Lâm An đành phải nhẫn nhịn, đi theo hắn hòng tìm cơ hội trở mình. Hai người đến trấn Thanh Thủy, lên núi tìm bảo vật và tình cờ cứu giúp hai ông cháu nọ, chính vì vậy mà đắc tội với Trương gia. Sau đó, hai người đi vào một cái giếng cây và liên tiếp gặp phải những chuyện ly kỳ. Hành trình dài phía trước có những điều gì mới lạ chờ đón hai người? Tại sao chỉ có Mục Cẩm Vân có thể nhìn thấy Tô Lâm An? Advertisement Last edited 06/08/2021
Chương 527TRẢI QUA Trong mảnh vụn ký ức của phân thân, Tô Lâm An đã nhìn thấy người nàng nhớ nhung suốt bao nhiêu năm nay. Ông nội của nàng, người luôn đáp ứng mọi yêu cầu của nàng, luôn bảo vệ nàng, thậm chí một ngàn năm sau, khi con rối phân thân xảy ra chuyện vẫn muốn báo thù cho nàng, người đã vì nàng mà đi tìm cơ thể thích hợp để cho nàng sống lại, vậy mà lần này xuất hiện lại đứng ở phe tấn công nàng. Cuối cùng, tinh huyết phân thân của nàng cũng là do Tô Tiễn cắn nuốt. Cảnh tượng ấy quá tàn nhẫn đối với nàng, nó đột ngột xuất hiện trong đống ký ức vụn vặt, khiến lòng nàng giống như bị người khác không hề nể tình siết chặt, hung hăng bóp vỡ. “Ông nội...” “Ta thấy ông nội rồi.” Trên chiếc lá khô cuộn lại của Tô Lâm An có một giọt nước lăn xuống. Mục Cẩm Vân nhìn mà thấy đau lòng, nhưng vẫn nói “Nàng là con cưng của Thiên đạo, phân thân ở bên cạnh nàng cũng có thể phát sinh ra biến hóa đặc biệt, có tình cảm của mình. Nhưng bọn họ chưa chắc đã có cơ duyên được như của ta.” Hắn nhẹ nhàng vuốt ve chiếc lá, hạ thấp giọng nói “Cho nên, Tô Tiễn là Tô Tiễn, Tô Thừa Vận là Tô Thừa Vận, nàng đừng đau buồn.” Cơ duyên của hắn là khi Khương Chỉ Khanh luyện chế phân thân đã sử dụng một giọt máu Thiên Ma. Mà Thiên Ma đó lại là hoàng tộc của Thiên Ma ở ngoại vực, thân xác bất tử bất diệt chỉ có thể phanh thây phong ấn lại. Điều này dẫn tới việc, sau khi Mục Cẩm Vân chết vẫn có thể ngưng tụ thân xác để sống lại. Lúc Tô Lâm An gọi tên ông nội một cách bi thương tới vậy, Mục Cẩm Vân biết ngay đã xảy ra chuyện gì, cho dù nàng chưa từng lên tiếng giải thích. Ở biển Vô Cấm, tổng đàn Ma giáo, châu Vân Lai, hắn đã thấy pho tượng của Ma quân Phệ Hồn, cũng đã gặp con rối giống y hệt chân thân của Tô Lâm An. Ông ta muốn tụ hồn cho Tô Lâm An, muốn báo thù cho nàng. Chấp niệm mạnh mẽ như vậy, dù chết cũng không quên, bởi vậy đã ảnh hưởng trực tiếp tới những phân thân khác. Chỉ có phân thân mới có thể xuống hạ giới, nói cách khác, thứ xuất hiện ở châu Vân Lai chẳng qua chỉ là phân thân của Ma quân Phệ Hồn Tô Tiễn. Tên của nó là Tô Thừa Vận, nhờ vào vận mệnh của Thiên đạo mà có ý thức của riêng mình, ông ta không phải bản tôn. Ông ta thương yêu Tô Lâm An. Còn ông nội mà Tô Lâm An vừa nhìn thấy, chắc chắn là bản tôn. “Ừ.” Tô Lâm An đáp lại rất khẽ, giọt nước trên phiến lá biến mất, bị chính bản thân nàng nuốt lại. Dù có đau đớn khổ sở, nhưng trong tình huống này nàng vẫn luôn nhớ rõ một chuyện, đó là không được lãng phí. Bây giờ cơ thể của nàng quá yếu ớt. Phân thân đã chết hẳn, vốn dĩ cũng sẽ tổn thương tới bản tôn, cộng thêm việc nàng vừa mới chịu thần phạt, thân xác biến thành mầm củ cải, dường như chỉ một cơn gió thôi cũng có thể thổi ngã. Cũng may có một đôi tay chăm chút, cẩn thận bao bọc, bảo vệ nàng. Kìm nén cảm giác khổ sở trong lòng, Tô Lâm An một lần nữa sắp xếp lại những mảnh vụn ký ức mới nhận được. Dưới sự vây hãm tấn công của rất nhiều đại năng thượng giới, phân thân của nàng và Khương Chỉ Khanh không có cửa thắng. Kết quả là phong ấn đầu Thiên Ma phát huy tác dụng nhất định, huyết khí điên cuồng trào ra ngoài, cái đầu Thiên Ma lão hóa nhanh chóng, cuối cùng xé ra một kẽ hở trên kết giới phong ấn ở bên trên. Đồng thời, sát khí Thiên Ma đã ảnh hưởng tới Tô Tiễn, khiến ông ta nổi điên, quay ngược lại tấn công giới chủ Huyết Nguyệt. Khương Chỉ Khanh cùng phân thân của nàng mang theo Vũ Thương, cũng chính là người dân trấn Thanh Thủy, cùng với nhà tổ của Nam Ly Nguyệt thông qua kẽ hở tiến vào khe nứt, đồng thời sử dụng một cánh hoa Tam Lang, gọi tới thú Phệ Căn to lớn ở trong khe nứt. Năm đó Tô Lâm An lấy được ba cánh hoa từ chỗ thú Phệ Căn, lấy được ba cơ hội được thú Phệ Căn giúp đỡ. Trong tình huống ấy, phân thân của Tô Lâm An không hề do dự sử dụng hết ba cánh hoa Tam Lang. Nhưng mà đúng lúc này, hai vị nghi chủ đồng loạt xuất hiện, phong ấn bị phá gây ra động tĩnh quá lớn, khiến cho Thiên Tiên tột đỉnh cũng lập tức chạy tới, một người trong đó không lập tức đi gia cố lại phong ấn mà ra tay tóm được nhà tổ của Nam Ly gia. Vũ Thương cũng sắp rơi vào tay kẻ đó, nhưng phân thân của Tô Lâm An liều mạng ngăn cản, ném Vũ Thương vào trong hư không. Đương nhiên, phân thân của nàng không cầm cự được bao lâu trước Thiên Tiên đó, bị Thiên Tiên tột đỉnh đánh một chưởng tan xác, máu tươi bắn trong không trung lại bị huyết ảnh sau lưng Tô Tiễn điên cuồng cắn nuốt luôn. Trước khi phân thân chết, Tô Tiễn đang bị giới chủ giới Huyết Nguyệt Lăng Nguyệt cùng với Trương Thu Nguyệt vây công, nàng còn nghe thấy Tô Tiễn mắng, “Đồ phản bội!” Thân phận thật sự của Trương Thu Nguyệt là người của Ma đạo. Mục đích của ả không phải là báo thù cho đệ đệ của mình. Người ả muốn giết chính là Tô Tiễn. Lúc Thiên Tiên sử dụng sát chiêu, Khương Chỉ Khanh liều mạng nhào tới chắn trước phân thân của nàng, nhưng mà vẫn chậm một bước. Trong ký ức, đồng tử của Khương Chỉ Khanh co lại, sắc mặt hoảng hốt. Kiếm tiên cao cao tại thượng, không hề có biểu tình tựa như đeo mặt nạ quanh năm, cuối cùng cũng có vết nứt. Đây, chính là tất cả những gì mà nàng biết được cho đến hiện giờ. Thượng giới có lưỡng nghi, tam giới, bát hoang trăm triệu thành, không ngờ lần này phân thân của nàng cùng lúc gặp ngay phải hai nghi chủ, hai giới chủ và một hoang chủ. Phân thân không thể trốn thoát được cũng là chuyện khó tránh khỏi. Thảo nào động tĩnh ở đây lớn như vậy lại chẳng có nghi chủ nào tới. Tiên tôn của bọn họ đang phong ấn lại đầu của Thiên Ma ở đồng bằng Cổ Tỉnh, đang lúc quan trọng đương nhiên không có thời gian để phân tâm tới đây. Nên bọn họ từ ngoại vực tới chỉ gặp phải trận kiếm và phong ấn, không hề gặp phải Thiên Tiên. “Đợi bên kia xong việc, bọn họ chắc chắn sẽ tới thôi.” Tô Lâm An nhìn cái lá nhỏ của mình, liếc nhìn Mục Cẩm Vân sau đó quả quyết nói “Chúng ta vẫn nên đi vào hư không thì hơn, tìm thấy Vũ Thương với Tiểu Bạch rồi tính tiếp.” Trong ký ức, đám Vũ Thương đã được đưa ra khỏi kết giới, tiến vào trong hư không. Nếu như bọn họ mà chết thì chủ nhân là Tô Lâm An đương nhiên sẽ có cảm ứng, bây giờ không có cũng có nghĩa là chúng tạm thời an toàn. Lúc trước, do bản thể của Vũ Thương và Tiểu Bạch ở ngoài, không kịp theo nàng tới ngoại vực nên nằm trong tay phân thân của nàng. Còn lúc này nàng đã quay lại, chỉ cần cách bọn họ gần một chút là có thể đưa chúng quay lại biển ý thức. Nàng và Mục Cẩm Vân đều bị thương. Mục Cẩm Vân bị tổn thương nguyên thần, còn nguyên thần và thể xác của nàng đều chịu tổn thương. Tuy nói không tổn thương căn cơ nên có thể khôi phục được, nhưng phải cần thời gian. Nàng lại bị quy tắc Thiên đạo hạn chế, trước mắt không dám bỏ ra quá nhiều sức mạnh, tình huống bây giờ không thích hợp đều liều mạng với Thiên Tiên tột đỉnh và nghi chủ ở đây. “Được!” Mục Cẩm Vân nói. Hắn nhẹ nhàng vuốt chiếc lá của Tô Lâm An, nói “Nàng nghỉ ngơi trước đi.” “Mọi chuyện đã có ta rồi.” “Ta đưa nàng qua đó.” Thân xác hắn không bị sao cả, nguyên thần ấy à, hắn đã từng bị thương nặng hơn nhiều, như thế này thì đã nhằm nhò gì. “Ngủ đi.” Dứt lời, khi ngón tay vẫn đang nhẹ nhàng vuốt ve chiếc lá nhỏ, Mục Cẩm Vân đọc một đoạn Thanh Tâm chú. Giọng nói của hắn rất nhẹ nhàng nhưng lại như tiếng đàn vang vọng trong sơn cốc, Thanh Tâm chú nhàm chán đã biến thành một khúc hát uyển chuyển khiến cho nguyên thần bị thương của Tô Lâm An dần bình tĩnh lại. Nàng bị thương là do thần phạt, cộng thêm việc phân thân đã chết, nguyên thần lại càng yếu ớt hơn. Sự buồn bực mà Tô Tiễn mang tới cho nàng khiến cả người nàng mỏi mệt, dưới tác dụng của Thanh Tâm chú, Tô Lâm An mơ màng chìm vào giấc ngủ. Có điều lúc nàng ngủ, chiếc lá nhỏ của của cải còn quấn lấy ngón tay của Mục Cẩm Vân. Mục Cẩm Vân không rút ngón tay lại. Hắn nhìn chiếc lá nhỏ quấn lấy ngón tay mình, ánh mắt rất dịu dàng, nhưng một khắc sau, lúc hắn ngẩng đầu nhìn về phía hồ kiếm, ánh mắt đã lạnh lẽo như băng. Mục Cẩm Vân bay thẳng lên trời, khoảnh khắc hai người trốn vào trong hư không, một luồng kiếm khí chém thẳng từ trên trời xuống, nháy mắt đã phá hỏng kết giới trên bầu trời của đảo. Lúc ánh kiếm rơi xuống, một luồng ánh sáng bạc đã đóng băng cả hòn đảo, khiến cả bầu trời chỉ còn một màu trắng xóa chói mắt. Ngay khi Mục Cẩm Vân hoàn toàn biến mất, cả hòn đảo khẽ chấn động, sau đó bị gió bão từ khe nứt quật tới mấy cái, cả tảng băng ầm ầm nổ tung. Những khối băng bị gió chém thành hoa tuyết, lả tả rơi xuống, tạo nên một trận tuyết trắng xóa. Từ đó, tất cả sinh linh trên đảo đều đã bị chém chết, không ai có thể tránh khỏi. “Họ là tín đồ.” Mục Cẩm Vân nhìn lá nhỏ ở trong tay, môi mấp máy nhưng không thật sự phát ra tiếng. Hắn muốn giải thích cho nàng nghe, nhưng lại cảm thấy chẳng cần thiết. Tín đồ, sẽ cung cấp sức mạnh cho kẻ mà họ thờ phụng. Những thứ này cũng là sức mạnh của kẻ địch. Vì thế Mục Cẩm Vân tuyệt đối sẽ không để họ sống, bởi họ cũng không có thời gian để thay đổi suy nghĩ của những tín đồ này. Khác với niệm châu, điều kiện để hiến tế thọ nguyên hà khắc hơn rất nhiều, trong khoảng thời gian ngắn hắn không có cách nào biến tất cả những người này trở thành sức mạnh của bản thân. Nếu đã như vậy, chỉ có thể giết hết toàn bộ, làm suy yếu sức mạnh hậu phương của đối phương. Tuy đối với kẻ địch thì đám tín đồ ít ỏi này không đáng nhắc tới. Không chỉ riêng hắn mà rất nhiều kẻ trên thượng giới cũng sẽ làm như vậy. Tín đồ đã không thể chuyển hóa thì chỉ có một kết cục, chết. “Ta biết nàng không thể giết người.” Ánh mắt hắn hơi sáng lên, “Không sao, ta có thể.” Nàng chỉ cần xinh đẹp như hoa, còn việc giết người cứ để ta.
Chương 523KIẾM TRẬN Tô Lâm An không biết trong mắt Sơn Thu Đường nàng đã trở thành một con lão thụ yêu. Nàng đưa người rời khỏi cây cầu, lại nghĩ hết mọi cách khắc chế trùng Huyết Duyên, để võ giả ngoại vực có cơ hội lấy lại sức, coi như là đã giải quyết được vấn đề bên kia rồi, giờ nàng cần đối phó với nguy cơ trước mắt. Rừng trúc trải dài trong hư không đã bị một cơn lốc trong kẽ nứt phá hủy hoàn toàn. Cây cầu dưới chân thoáng lắc lư như bị một bàn tay khổng lồ đè lại hai đầu rồi đột ngột ép mạnh một cái, máu thịt trên cầu nhấp nhô, dây leo phía trên như bị một ngọn lửa đốt cháy, chỉ trong chớp mắt đã khô héo. Chỗ gãy ban đầu không cầm cự được đầu tiên, sau khi bị một lực lớn đè xuống, nó gãy rắc một tiếng, máu thịt văng tung tóe khắp nơi. Ngay sau đó, bắt đầu từ nơi ấy, cả cây cầu cứ thế sụp đổ dần, ngay cả nửa đoạn cầu đã từng đứng sừng sững ngàn năm hư không cũng không ngoại lệ, cứ thế gãy dần từng tấc sau đó bị gió lốc từ kẽ nứt thổi qua xoáy cho nát nhừ, trừ một vùng sương đỏ thình lình xuất hiện trong hư không thì chẳng còn thấy vết tích nào khác tồn tại. Sau lưng, cây cầu nhanh chóng nứt vỡ, phía trước, vô vàn thanh kiếm được hóa thành từ ánh sáng vàng kim không ngừng chém xuống, như muốn diệt sạch toàn bộ những kẻ trong kiếm trận, tình thế lúc này đang cực kỳ nguy cấp. Trong lòng Tô Lâm An nảy ra một ý. Khoa Đẩu Hỏa bùng cháy, bao bọc Tô Lâm An bên trong. Nó còn thảnh thơi nói giỡn “Người ta hay nói cái gì mà phượng hoàng tắm lửa tái sinh, còn ngươi thì...” “Ta hơi nhiều màu.” Lúc nói đến đây, trong giọng của nó còn có phần đắc ý, sắp về giới tu chân rồi, nó cũng có thể khoe màu sắc mới của mình cho Tiểu Bạch xem, đẹp thế này cơ mà. “Ngươi đứng giữa ánh lửa rực rỡ, chói mắt của ta, trông cứ như một con gà cảnh ngũ sắc ấy.” Tô Lâm An “...” Khoa Đẩu Hỏa nói giỡn xong với Tô Lâm An liền nhìn sang Mục Cẩm Vân, nhất thời cơn giận lại bùng lên, ngọn lửa lặng yên bay về phía Mục Cẩm Vân đang nhắm mắt. Nó ghét Mục Cẩm Vân! Chính hắn đã bóp nát nhóc chim lửa! Nếu không nó còn có thể dẫn nhóc con đó về, nuôi cùng với Tiểu Bạch. Tên súc sinh độc ác này. Nó, nó, nó... Không phải Mục Cẩm Vân thích dựa vào nhan sắc để mê hoặc Tô Lâm An, khiến nàng ta thần hồn điên đảo sao? Đã vậy, nó sẽ lén đốt trụi lông mày và tóc của hắn! Để xem, khi là một kẻ hói đầu rồi thì hắn còn làm dáng thế nào nữa. Hừ! Ngọn lửa của Khoa Đẩu Hỏa lén lút bay qua, ngay khi nó sắp bén đến lông mày của Mục Cẩm Vân, hắn như đã phát hiện ra, lập tức mở mắt, đồng tử lạnh lẽo như có xoáy nước đang cuộn dòng. Khoa Đẩu Hỏa tức thì cảm thấy thần thức choáng váng, ngọn lửa như bàn tay vừa vươn ra ngoài đã bị cái liếc mắt của Mục Cẩm Vân dọa cho rụt lại ngay. Khi nhận ra mình đã bị một ánh mắt dọa cho sun lửa, Khoa Đẩu Hỏa định ác thêm một chút, đã nghe Tô Lâm An hô lên, “Đừng có ngây ra nữa, phá trận!” Khoa Đẩu Hỏa vội điều chỉnh lại cảm xúc, khiến ngọn lửa bùng cháy đến mức cực hạn, nhuộm cho cả màn trời trở nên rực rỡ. Cả người Tô Lâm An đều đang bốc lửa, đối mặt với kiếm trận, nàng không hề tránh né, biến mình thành một quả cầu lửa rồi đâm thẳng vào giữa kiếm trận. Có sự am hiểu về trận pháp thiên địa càn khôn, nàng rất dễ dàng tìm ra được mắt trận. Bởi vậy, một quả cầu lửa này đã đập trúng vào vị trí then chốt nhất trong kiếm trận. Trong kiếm trận có hơn một vạn thanh trường kiếm cổ xưa, kiếm trận tru tà cũng là do chính chúng tạo thành. Khi gặp phải kẻ địch, kiếm trận sẽ chủ động công kích, bắn ra những đường kiếm khí vô cùng mạnh mẽ. Mà thứ khiến cho những thanh kiếm này tấn công chính là một thanh kiếm được giấu trong ngàn vạn thanh kiếm, vẻ ngoài thì trông cũng giống hệt với những thanh kiếm khác Thanh kiếm đó chính là mắt trận, một kiếm linh do Thiên Tiên nuôi ngày dưỡng đêm. Bởi vì được vô số niệm lực cung phụng nên kiếm linh càng ngày càng thông tuệ, cơ thể cũng từ từ hóa thành thực thể, có thể hiện hình trong một khoảng thời gian ngắn, nhìn qua không khác gì người thật. Lúc này, nó đang núp trong trận pháp, chỉ huy những thanh phi kiếm tấn công. Bỗng nó thấy một quả cầu lửa từ trên trời giáng xuống, nhưng quả cầu lửa kia không phải màu đỏ, mà là một màu sắc rất quỷ dị, hơn nữa có được khí tức rất hùng hậu. Dù quả cầu lửa còn chưa tới gần nhưng kiếm linh cũng đã có thể cảm nhận được sự uy hiếp mạnh mẽ, ngay cả thân kiếm cũng như sắp bị nung chảy. Rõ ràng còn cách xa như vậy, nó lại có cảm giác như một lần nữa bị quẳng vào lò luyện, lại phải trải qua nỗi khổ ngàn búa giáng xuống. Cho tới nay nó đều tu hành nhờ vào niệm lực, quá trình lên cấp cũng vô cùng dễ dàng, nỗi đau khổ bị ngàn búa rèn giũa khi xưa như thể đã bị nó quên đi từ lâu. Nhưng hôm nay, trong khoảnh khắc này, ký ức đó đã một lần nữa bị gợi nhớ lại, làm cả người nó cũng hơi run rẩy vì sợ hãi. “Không thể nào!” Nó nghĩ, mình là kiếm linh, nắm trong tay ngàn vạn thanh kiếm tiên được thu thập trong cả lưỡng nghi tam giới bát hoang, ngay cả chủ nhân cũng không dám sơ ý bước vào trong trận này, không ai có thể gây tổn hại đến nó. Trận pháp vạn kiếm vô cùng to lớn, chân thân của nó lại được giấu kín trong đó, không hề để lộ ra, quả cầu lửa sẽ không thể nào đập trúng người nó. Nó liên tục an ủi bản thân, đồng thời, lại một lần nữa ra kiếm, kiếm khí hóa thành bức tường, bao phủ toàn bộ bầu trời phía trên kiếm trận, có thể tấn công, cũng có thể phòng thủ, đó chính là điểm mạnh mẽ của trận pháp vạn kiếm này. Tuy nhiên, nó vẫn đánh giá thấp uy lực của quả cầu lửa. Vào khoảnh khắc quả cầu đụng vào bức tường kiếm khí, cả người kiếm linh đều run lên. ... Ngay khoảnh khắc Tô Lâm An rơi vào trận pháp, kiếm tiên đã lao lên, phát ra một tiếng ngân dài. Nàng nhìn chằm chằm vào thực thể lờ mờ của kiếm linh, đó là một chàng thanh niên trẻ tuổi, tướng mạo bình thường. Khi nàng được Khoa Đẩu Hỏa bọc lấy đụng vào trên kiếm khí, bóng dáng thanh niên kia thoáng cái đã mờ đi, tựa như bị lửa đốt cháy, ngũ quan cũng trở nên vặn vẹo không rõ. Tô Lâm An không chút do dự, vươn tay, tóm lấy một thanh kiếm trong số đó. Ngọn lửa theo bàn tay nàng lan sang thanh kiếm, ngay sau đó cả thanh kiếm đã bị ngọn lửa bao trùm toàn bộ. Kiếm này được rèn nên từ kim loại, hỏa khắc kim, thanh kiếm nhanh chóng mềm nhũn trong tay nàng, bắt đầu có chất lỏng nhỏ xuống, nàng nhìn thấy vậy, không khỏi nhíu mày, “Kiếm này không phải vật phàm.” Khoa Đẩu Hỏa đốt cho như vậy mà không bị vỡ vụn ngay tức khắc, chỉ bị tan chảy một tí ở chuôi kiếm, còn thân kiếm chỉ đỏ bừng lên. Thấy là kiếm tốt, nàng nghĩ ngay đến Mục Cẩm Vân. Rõ ràng Mục Cẩm Vân đã có kiếm, vậy mà nàng vẫn muốn kiếm một thanh cho hắn, cứ như là hắn có sở thích thu thập danh kiếm vậy. Kiếm có thể giữ lại, nhưng kiếm linh thì nhất quyết không. Không còn kiếm linh thì nuôi lại là được. Loại kiếm linh được niệm lực cung phụng này đã khó mà dứt bỏ quan hệ với chủ nhân. Một khí linh không nghe lời, cũng chẳng khác gì một Ấn Công Đức khác, nàng chắc chắn không muốn có thêm một thứ như vậy nữa, đỡ phải rước thêm phiền về cho Mục Cẩm Vân. Nghĩ tới đây, Tô Lâm An liền tung một trảo về phía hư không, kiếm linh vốn đã bị lửa đốt thành một làn sương mù đã bị nàng bóp trong tay, cùng lúc đó, thần thức tỏa ra, uy áp phủ xuống, làn sương trong tay nàng càng lúc càng loãng hơn. “Chủ nhân của ta, chính là...” Lời còn chưa dứt, đã bị Tô Lâm An thô bạo ngắt ngang. “Ta ghét nhất mấy tên cứ động tí là lôi ô dù ra.” Tô Lâm An cau mày chế giễu. Khoa Đẩu Hỏa âm thầm nhớ kỹ, sau này nó có bị bắt nạt cũng không thể nói chủ nhân ta là Tô Lâm An rồi sao? Cái này hơi quá đáng rồi nha. Dựa vào chủ nhân chẳng thà dựa vào chính mình! Chỉ là khác với mọi khi, lần này Tô Lâm An vừa nói đã thấy mặt hơi nóng lên, nụ cười cũng cứng đờ trên môi. Chỉ vì nàng bỗng nhiên nghĩ đến, nếu như nàng gặp phải phiền phức, không chừng cũng có thể hô lên một câu, “Ta là con gái ruột của Thiên đạo đấy.” “Khụ khụ.” Nàng ho khan hai tiếng, tay càng bóp mạnh hơn, cơn lốc thần thức cũng triệt để bao vây lấy kiếm linh, kéo nó vào trong cơn lốc tàn phá. Ngay phút chót, khi kiếm linh trút ra hơi tàn, một sức mạnh khổng lồ phóng thẳng lên trời, Mục Cẩm Vân ở bên cạnh đột ngột ra tay, kiếm trong tay chặn lấy kiếm khí do kiếm linh đột nhiên thả ra. Cơ thể đã rất mờ nhạt của kiếm linh đột nhiên ngưng thực, đôi mắt nó đỏ bừng, khí tức trên người liên tiếp phóng lên, miệng lẩm nhẩm “Thọ nguyên trăm năm, niệm lực hộ thân, tà ma ngoại vực, hãy nhận lấy cái chết đi!” Tu sĩ trên thượng giới đều nuôi dưỡng tín đồ. Đây là phương thức chiến đấu đặc biệt của bọn họ, trong hạ giới hoặc ngoại vực đều không tồn tại. Bọn họ nắm trong tay một loại sức mạnh khác hẳn, đó là niệm lực. Tô Lâm An cũng từng có lần chiến đấu dựa vào cung phụng của con dân trấn Thanh Thủy. Bọn họ chủ động hiến tế, cung cấp sức mạnh cho nàng. Mà giờ, kiếm linh này đã rút lấy tuổi thọ của tín đồ, tăng sức chiến đấu của bản thân nó lên. Tính mạng của những người đó, không bằng một thanh kiếm. Nếu thứ nó thu nhận là tính mạng người phàm, vậy thì tuổi thọ trăm năm... Đủ để quyết định sinh tử của bọn họ. Kiếm khí cường đại đột ngột xuất hiện đã bị Mục Cẩm Vân chặn lại, đôi mắt đỏ cạch của kiếm linh lập tức nhìn thẳng về phía Mục Cẩm Vân, vẻ mặt nó trông rất tiếc rẻ “Kiếm khí hùng hậu như vậy mà lại làm bạn với yêu nhân, hãy phân rõ giới hạn với ả, làm kiếm nô của ta, ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết!” Vừa nói, kiếm bị thiêu trụi trong trận pháp cũng chậm rãi sống lại, vô số kiếm mới mọc ra từ đống sắt vụn, hết thanh này rồi lại đến thanh kia, cuồn cuộn không ngừng. Ấn Công Đức “Trong kiếm đó, ta cảm nhận được một lượng oán khí khổng lồ.” Nói cách khác, đã có vô số tính mạng bị hy sinh, chỉ vì để đống kiếm này tái sinh. “Vậy là, ngươi muốn ra tay rồi hở?” Tô Lâm An cũng không vội, nàng lúc này đã có thực lực bảo đảm. Tất cả trận pháp đều thấy được rõ ràng, kiếm linh có thủ đoạn độc ác nhưng nàng còn ứng phó được. Hiếm khi Ấn Công Đức tự mở miệng, nàng phải quý trọng mới được... Từng chút từng chút, lấy được nhiều bí mật hơn từ trong miệng nó. Không ngờ Ấn Công Đức lại im lặng. Trong mắt nó, chém giết đồng loại là kẻ ác. Nhưng lúc này, kẻ giết người lại là kiếm linh. Cũng không có ai điều khiển kiếm linh đi giết người, mà kiếm linh giết là người, người không phải linh của vật. Quy tắc phán đoán của nó quá mức giản đơn, bởi vậy, chỉ thoáng suy nghĩ một chút, nó đã cảm thấy không nên ra tay, bèn không hỏi tới nữa. Thấy Ấn Công Đức đã giả chết, Tô Lâm An chỉ đành ra tay, lúc này, nàng dốc hết toàn lực, tránh kiếm linh không chết rồi lại đi thu thập tính mệnh của tín đồ để sống lại tiếp. Sức mạnh thần thức tăng mạnh, triệt để cắn nuốt hết kiếm linh, lực khí huyết chống lại niệm lực mênh mông, đè ép áp lực vô hình kia hoàn toàn. Ngay khi kiếm linh bị xóa đi, trên đỉnh đầu bỗng rung chuyển ầm ầm, sau đó, một uy áp mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống, trực tiếp nện thẳng lên người nàng. Tô Lâm An đứng không vững, hai đầu gối khuỵu xuống đất. “Lại là thiên kiếp?” Mục Cẩm Vân quờ tay trảo một cái đã lấy được Tiên Sứ Lệnh từ trên người Tô Lâm An. Hắn không hề do dự, xóa đi liên hệ thần hồn bên trên Tiên Sứ Lệnh, sau đó dán thẳng lên đỉnh đầu nàng. “Tu sĩ thượng giới chỉ có thể phân thân tới hạ giới, nếu không sẽ bị Thiên đạo nghiêm phạt.” “Hiện giờ khí tức mà nàng tỏa ra là khí tức thuộc về ngoại vực.” “Nữ vương mạnh như vậy, tại sao lại bị giới tu chân bao vây phong ấn được, đó là bởi đã bị quy tắc Thiên đạo trói buộc.” Chẳng mấy chốc hắn đã ngộ ra vấn đề, bởi vậy giải thích thật nhanh cho nàng hiểu. Tiên Sứ Lệnh vô chủ mới có thể có tác dụng bảo vệ Tô Lâm An. Tô Lâm An vừa mới cảm nhận được áp lực trên người thoáng buông lỏng, liền thấy khoảng không trên đỉnh đầu bỗng hiện ra ánh sáng vàng. Mẹ ơi, lại bắt đầu đánh à? Nàng lập tức gọi một tiếng cha rất to. Nhưng gọi rồi cũng chẳng có tác dụng gì, thần lôi lại một lần nữa phủ xuống, lần này còn ác độc hơn cả lần trước. Tô Lâm An “...” Đậu ông nội nhà ngươi!
Chương 217 Chương 217VÔ SONG Tô Lâm An nghe thấy họ đang bàn bạc, chủ động nói “Không cần viết tên của ta đâu.” “Điều này...” Mặt nàng không có chút biểu cảm tiếp tục nói “Ta còn chẳng có tên.” Trình Nhất Hiên ở bên sững sờ, “Tỷ tỷ.” “Tên trước kia là Trình Nhất Tinh, là tỳ nữ của Trình gia, là kiếm nô của Trình gia...” Nàng ngẩng đầu lên, con ngươi lạnh lẽo, “Ta muốn tự đặt một cái tên mới cho mình.” “Vậy ngươi đã nghĩ ra tên gì chưa?” Tô Lâm An lắc đầu, “Vẫn chưa.” Vào đúng lúc này, Diệp Vạn Không kia lại chủ động nói “Tư chất này của ngươi có thể nói là thiên hạ vô song, nếu đã như vậy, sau này gọi ngươi là Vô Song đi.” Tô Lâm An khá vừa lòng, gật đầu đồng ý. Ừm, Diệp Vạn Không này đúng là có mắt nhìn người, có thể nhận ra vẻ đẹp tiềm ẩn dưới lớp vỏ bọc này của nàng. Còn về cái tên trên bia đá, ông tiếp tục nói “Tông môn xuất hiện đệ tử ưu tú, lão tổ nhất định sẽ rất vui. Cái tên này, thay đi thôi.” Vì vậy, tên trên bia đá được đổi thành Vô Song, ở phía sau là một chuỗi số dài, mà con số này, không biết lúc nào mới có thể có người phá vỡ. Bọn họ vừa thay đổi xong con số thì linh thuyền của Vấn Đạo Tông và Ngự Thú Tông tới, Vấn Đạo Tông hiện dẫn đầu, nhưng mọi người đều biết người trên chiếc thuyền vừa rồi rất đáng gờm, lúc này đều quan tâm xem rốt cuộc họ có được bao nhiêu. Kết quả vừa nhìn thấy bia đá liền ngây người ra, Vương Khanh An lẩm bẩm nói “Ba vạn, hơn ba vạn?” Nữ tu của Ngự Thú Tông kia nhảy lên bờ, lấy ra thái ngọc đã sớm chuẩn bị xong xuôi, “Này, có cược có chịu!” Thua bởi họ, dù sao vẫn tốt hơn là thua Vấn Đạo Tông. “Bọn họ có hơn ba vạn miếng, chúng ta còn phải đưa sao?” Một cô gái của Vấn Đạo Tông nhìn thấy nữ tu Ngự Thú Tông kia nộp ngọc ra, không nhịn được lên tiếng hỏi. Cô gái đó biết thái ngọc chính là đồ tốt, giờ phải lấy ra thì trong lòng cực kỳ không nỡ. Tô Lâm An nhìn lại theo hướng giọng nói cất lên, con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào cô gái vừa nói câu kia. Rõ ràng chỉ là một bé gái tu vi Trúc Cơ kỳ người gầy trơ xương, vào khoảnh khắc đó lại khiến cho người khác có ảo giác như đang thấy hung thú. Cô gái kia tê rần cả da đầu, cố phô trương thanh thế nói “Nhìn cái gì mà nhìn! Ngươi đã có cả đống thái ngọc như vậy rồi mà còn muốn cướp lấy năm mươi miếng của chúng ta làm gì?” “Ta đã thắng.” Tô Lâm An gằn từng chữ. Diệp Vạn Không ngoảnh mặt làm ngơ, ông muốn biết, đứa trẻ sống sót ra khỏi căn phòng đó, trong cơ thể còn có chứa hai trứng trùng của cổ Phệ Tâm này, khi hung tính bộc phát sẽ làm ra chuyện gì. Có phải con bé, đã không thể điều khiển nổi sát ý của bản thân hay không? Lại chẳng ngờ, bé gái bỗng quay đầu nhìn ông, còn kéo kéo ống tay ông, “Chẳng phải ông là người làm chứng sao?” Ờm... Diệp Vạn Không cúi đầu ho khan một tiếng, “Có cược có chịu. Các ngươi vẫn nên giao năm mươi miếng thái ngọc kia ra đi.” Nữ tu kia còn muốn gây thêm chuyện, đã bị những đồng môn khác cản lại. Vương Khanh An lấy năm mươi mảnh thái ngọc ra đưa cho Tô Lâm An, còn nói xin lỗi. Nhưng vào đúng lúc này, vị nữ tu của Vạn Tượng Tông đứng bên bờ liền nói “Nàng ta, lập tức đưa về, không được vào Vạn Tượng Tông nữa.” “Tại sao chứ, ta...” Chỉ thấy nữ tu Vạn Tượng Tông phất ống tay áo một cái, cơn cuồng phong từ ống tay thổi ra ngoài, cô gái trên thuyền kia liền không thể đứng vững. Sau khi bị thổi văng ra ngoài, chỉ trong chớp mắt cô ta đã biến mất tăm. Sau khi người đó ném nữ tu kia đi thì lạnh lùng trừng Vương Khanh An, “Cho ngươi chọn đệ tử có tư chất cao, phẩm hạnh tốt qua làm trợ thủ cho mình, ngươi lại chọn thứ mặt hàng’ như vậy?” “Hiện giờ Vấn Đạo Tông thiếu mất một người, sau này sợ là các ngươi sẽ ở hạng chót, tự thu xếp cho tốt.” Sau khi dạy dỗ Vấn Đạo Tông một hồi, người phụ nữ mới nhìn về phía Tô Lâm An, “Ta là chưởng viện của Giới Luật Viện trong Vạn Tượng Tông, Nam Chỉ Khê. Các ngươi vào Vạn Tượng Tông ta nhất định phải tuân theo quy tắc của tông môn, nếu như làm trái lại, Giới Luật Viện nhất định sẽ không tha.” Nói về quy tắc lại cứ nhìn chằm chằm vào Tô Lâm An, xem ra người phụ nữ này chính là vị truyền âm với Diệp Vạn Không lúc trước. Nàng ta biết được thân phận hiện giờ của Tô Lâm An đi ra từ căn mật thất đó, trong người còn có cổ Phệ Tâm, bởi vậy cảnh cáo nàng không được làm loạn. “Tiểu Châu, đưa hai đứa trẻ này tới rừng Thanh Trúc.” Nam Chỉ Khê căn dặn. Sau lưng nàng có một tu sĩ mặc áo xanh tuổi tác không lớn đứng ra, cung kính đáp lời “Vâng, chưởng viện.” Trước khi rời đi, Diệp Vạn Không đưa cho Tô Lâm An một túi trữ vật, “Đống thái ngọc này, ngươi cứ cầm hết đi, là thứ rất hữu ích đấy, có thể coi như linh thạch dùng để tu luyện, cầm tới tông môn để đổi đồ, trao đổi với các sư huynh sư đệ khác cũng được. Cầm lấy cả đi.” Ông nghĩ một hồi, nói tiếp “Tu luyện cho tốt, chớ có làm biếng.” “Vâng.” Tô Lâm An thờ ơ đáp lại một tiếng, còn Trình Nhất Hiên thì vẫn chưa hồi thần lại từ sự đả kích khi tỷ tỷ đổi tên, chỉ đáp lại một tiếng theo bản năng. Dư Tiểu Châu dẫn hai đứa bé tới rừng Thanh Trúc. Hắn đi ở đằng trước, không ngừng quay lại liếc nhìn họ. Đứa bé gái lớn hơn chút có tư chất nghịch thiên, không ngờ lại có thể thu hút tới hơn ba vạn miếng thái ngọc. Bé trai bên cạnh cô nhóc thực ra cũng không tính là tệ, nhưng so sánh với cô nhóc kia thì đúng là không đáng nhìn đến. Nghe nói, bé gái này là tỳ nữ của nhà bé trai? Hiện giờ thân phận lại có nghịch chuyển to lớn. Đang suy nghĩ đã nhìn thấy bé trai duỗi tay kéo lấy ống tay áo bé gái, “Tỷ tỷ, sao tỷ lại muốn đổi tên vậy?” Tô Lâm An không dừng bước, nói với gương mặt không biểu cảm “Ngươi đã nói ta không phải tỷ tỷ của ngươi, là kiếm nô của ngươi, còn là vợ nuôi từ bé của ngươi?” Dư Tiểu Châu đang nghe lỏm ở phía trước nhếch khóe miệng, suýt chút nữa cười ra tiếng. Đúng là đám tu sĩ bình thường ở hạ giới, không ngờ còn giữ cả kiểu nuôi dâu từ nhỏ này của người phàm. Con đường tu chân chính là nằm gai nếm mật nghịch thiên mà tới, há có thể sớm ngày đắm chìm trong nhi nữ tình trường chứ? “Ta ta...” Trình Nhất Hiên không ngờ lời nói của mình ở ngoài khe nứt lại bị Trình Nhất Tinh nghe được. Nó lắp bắp đáp “Ta, ta...” Nói cho cùng, nó cũng không muốn cưới. Chẳng vì lý do gì khác, chính là bởi tỷ tỷ không hề xinh đẹp. Tô Lâm An bỗng nói tiếp “Ta không phải tỷ tỷ của ngươi, cũng không phải là vợ nuôi từ bé của ngươi. Ta đã cứu ngươi rất nhiều lần, dù cho trước kia có quan hệ gì đi chăng nữa, hiện giờ ta cũng chẳng nợ gì ngươi nữa.” “Trình Nhất Hiên, sau này hãy gọi ta là Vô Song.” “Tỷ tỷ.” Tô Lâm An giãy ra khỏi tay Trình Nhất Hiên, bước nhanh hai bước đuổi kịp Dư Tiểu Châu, hỏi nhỏ bên tai hắn “Rừng Thanh Trúc có lớn không? Có thể để ta cách đứa bé đó xa một chút không?” Khi nói những lời này, Tô Lâm An còn đưa một miếng thái ngọc qua. Dư Tiểu Châu nháy mắt với nàng, “Không thành vấn đề.” Rừng Thanh Trúc, nơi đó vô cùng lớn đấy. Sau khi chia một trăm miếng thái ngọc trong túi trữ vật cho Trình Nhất Hiên, Tô Lâm An bèn chia tay thằng nhóc, mỗi người một hướng. Nơi nàng được phân đến cách nơi của Trình Nhất Hiên cực xa, ở giữa còn cách một mảnh rừng trúc có mê trận. Với thực lực hiện giờ của Trình Nhất Hiên, không có ngọc bài để đi qua trận pháp thì nó căn bản không thể đi qua được. Điều đó cũng có nghĩa, hiện giờ Tô Lâm An cũng tạm xem như đã bỏ được gánh nặng nhỏ này. Thật đáng ăn mừng! Vậy mà lại dám chê ngoại hình của nàng chẳng ra sao, không đẹp bằng tiểu sư muội. Sau này phải cho nó biết được thế nào gọi là con gái mười tám thì thay đổi, càng lớn càng xinh đẹp, hứ!
truyện ấn công đức